Gentle as the wind

Gentle as the WIND
Viết về Wind của tôi…
Tặng my so-called Wind…
1. Wind
Cậu ấy tên Phong, nhưng tôi quen gọi là Wind. Không phải tôi mơ mộng hay lãng mạn gì, nhưng đó mới là cái tên mà tôi biết đến đầu tiên và nhiều nhất của cậu ấy. Giải thích dễ hiểu thì đấy là một thói quen, tôi quen gọi cậu ấy là Wind, đến mức cái tên Phong dường như nhạt nhòa hẳn và bị lãng quên trong một chừng mực nào đó. Nhưng tôi chỉ biết Wind, chứ Phong thì có lẽ không. Và vì Wind không phải là tên thật, nên những gì thuộc về Wind cũng chưa chắc đã là thật.
Tôi biết Wind bằng mạng xã hội.
Ban đầu tôi và cậu ấy cùng tham gia một diễn đàn, đôi khi tôi đọc được một vài comment nhận xét rất hài hước và thông minh của Wind, khiến tôi phải bật cười. Nên tôi nghĩ Wind là một chàng trai vui vẻ và lạc quan. Nhưng rồi khi xem xét lại một vài thứ, tôi vô tình nhận ra rất nhiều tình cảm ẩn giấu đằng sau mỗi comment ấy. Chúng vừa được diễn tả, vừa được cất giấu một cách hết vụng về, nhưng chúng giản dị và chân thực. Và vì thế nên tôi tin rằng Wind cũng là một người như vậy, một chàng trai giàu tình cảm.
Tôi nghĩ rằng, ở một vài khía cạnh nào đó, Wind thực sự rất giống, rất giống tôi…
2. Và những gì thuộc về Wind
Tôi chưa bao giờ nói chuyện với Wind, cho đến ngày tôi cần một người giúp đỡ với vài file trong máy tính, dĩ nhiên trước đó chúng tôi đã comment qua lại với nhau một đôi lần. Nhìn lại hàng dài những tài khoản sáng đèn, tôi nhướn mày, bật cột chat. Wind cũng không hỏi kiểu tọc mạch, cậu ấy đơn giản chỉ giúp đỡ tôi ngay sau đó. Một vài thao tác khá phức tạp, Wind phải bảo tôi chụp lại màn hình máy tính sau khi đã làm hỏng tới vài lần. Tuy nhiên cậu ấy không hề tỏ ra sốt ruột, dù sau đó chúng tôi thậm chí vẫn phải loay hoay rất lâu.
Khoảng thời gian sau này, tưởng chừng như buồn cười và phi lí, thỉnh thoảng tôi nhớtới Wind. Không với một ý niệm nào cụ thể. Cũng không rõ là loại cảm xúc gì. Nhưng tôi nhớ tới Wind, và tôi có thể cười.
Tôi bắt đầu nhờ cậu ấy một vài thứ khác, không còn rụt rè nhiều nữa. Vì cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ, dễ chịu và kiên nhẫn. Lâu dần về sau, tôi nói với Wind nhiều hơn, thậm chí chia sẻ với cậu ấy cả một vài điều khó nói. Wind không hỏi nhiều, nhưng cậuấy cũng không chỉ dừng lại ở việc đơn giản lắng nghe mà còn giúp tôi cũng được đặt vào vị trí lắng nghe ấy. Để học cách sẻ chia và thông cảm mà trước đây tôi vẫn nghĩ rằng bản thân có thừa. Tôi nhận ra rằng đôi khi việc đó không hề đơn giản, nhất là khi đó là người mà tôi thực sự yêu quí, hoặc thậm chí hơn.
Nhất là khi Wind dường như dành tình cảm cho một ai.
Tôi thỉnh thoảng nhắc về Tuấn với Wind, về ảnh hưởng của cậu ấy vào một vài truyện ngắn. Wind bảo chúng ảm đạm và hơi mờ nhạt, nhưng dù sao cậu ấy vẫn thích chúng. Có lần tôi hỏi Wind, về việc nên kết thúc như thế nào cho truyện dài đầu tiên lấy cảm hứng từ đời thật, nhưng đã bị đứt mạch vì thực tế không cho phép của chính mình. Một cô gái luẩn quẩn trong một mối quan hệ xưa cũ. Wind đọc rất lâu, nhưng rồi lại bảo tôi rằng “Tùy em.”
“Cứ làm những gì mà em muốn và cảm thấy rằng nó đúng. Anh đợi “
Ừ… Anh đợi…
.
Thật ra tôi và cậu ấy bằng tuổi nhau. Lúc đầu thậm chí Wind còn gọi tôi là chị. Tôi cáu kỉnh vào trang cá nhân của cậu ấy để xem và comment lại rằng ” Này, tôi và cậu bằng tuổi nhau, cậu còn hơn tôi một tháng nữa, vì thế nên đừng có gọi tôi như thế. ” Dường như vì điều đó mà cậu ấy đã cười rất nhiều.
Từ sau đó tôi và Wind có bình luận qua lại nhiều lần, thậm chí còn có cả tranh cãi với nhau, nhưng chưa bao giờ nhắn tin cả. Điều làm tôi nhớ nhất là dù tôi có sai, cậu ấy cuối cùng vẫn luôn nhận thua về mình, vẫn luôn khiến tôi có thể cười lên vui vẻ.
Thực ra ban đầu tôi nghĩ giữ mối quan hệ có phần ảo tưởng này cũng chính là vì đó. Nên lần đầu nhắn tin tôi bảo cậu ấy ” Mình xưng anh em đi cho sweet, anh. ” Wind ừ, lại cười nữa. Thế là chúng tôi xưng hô và đối xử với nhau có phần ngọt ngào như vậy, không nghĩ ngợi gì cho đến sau này đổi khác, một ngày tôi đột nhiên phát hiện ra, bản thân mỗi lúc gặp chuyện gì không tốt lại mặc nhiên gọi người này. Cậu ấy luôn cười và nói ” Vậy nói thử anh nghe. ” chỉ một câu thôi, nhưng tôi đã cảm thấy muốn cười và nhẹ nhõm. Cảm giác rất dễ chịu khi biết bạn được lắng nghe cùng quan tâm. Wind nghe, đồng thời cậu ấy đặt ngược lại câu hỏi để trò chuyện cùng tôi, để tôi hiểu được rằng bản thân mình muốn gì, cảm thấy thế nào, điều mà nếu để một mình tôi thường không tự làm được. Mọi thứ từ sau khi có cậu ấy dường như trở nên dễ dàng và đơn giản hơn rất nhiều.
Ngoài việc lắng nghe, cậu ấy còn giúp tôi rất nhiều thứ lặt vặt, sửa lại phần mềm download, hướng dẫn một vài thao tác trên máy tính và cách dùng nhiều ứng dụng buồn cười. Lúc nào cũng kiên nhẫn đến khó tin, cảm giác thật vô cùng thoải mái.
Hoặc là như thế này.
“Tên anh à “
“Vâng.”
“Tên anh là Wind.”
“Không, tên thật cơ.
A, là Phong phải không ạ?”
“Đúng rồi đấy. Còn em thì sao?”
“Em không rõ nữa. Em không nhớ.”
“Thật à?”
“Vâng.”
“Thế anh phải gọi em thế nào? Ghi nhé? Đúng với tài khoản của em.”
“Vâng, cứ thế đi.”
“Thật ra anh là một người không hề thú vị.”
“Vâng, nhưng em vẫn quí anh.”
“Vì sao?”
“Chắc vì anh giống em.”
“Ừ…”
“Anh có viết truyện không?”
“Chưa từng.”
“Tại sao?”
“Hời hợt thì không thể viết được.”
Wind cũng nói với tôi về nhiều điều khác, về gia đình có bố mẹ và một chị gái, về việc học xa nhà đôi khi rất mệt và buồn. Tôi biết Wind học ở một trường quốc tế, trường được gọi là ” chỉ dành cho con nhà giàu “. Ban đầu tôi thực sự hoang mang về điều đó, mà bản thân cũng không hiểu tại sao. Nên tôi dừng việc nói chuyện với cậu ấy một thời gian. Wind dường như hiểu, và cũng im lặng. Nhưng rồi một ngày nọ, Wind gọi tôi. Vẫn vui vẻ và thoải mái như lúc trước. Vẫn luôn khiến tôi phải mỉm cười. Nên tôi nói với Wind về điều đó, về lo lắng của tôi khi biết gia đình cậu ấy rất giàu. Và mặc dù tôi chẳng nói nhiều, nhưng cậu ấy bảo rằng mình hiểu. Điều đó thật tốt. Và một ngày tôi tự nhiên nhận ra rằng với Wind, bản thân chưa từng phải mất nhiều thời gian đểgiải thích.
Loại cảm giác khi có một người hiểu mình như vậy thật ra cũng không tồi.
.
Có một thời gian Wind bỗng lặng yên. Tôi muốn hỏi, nhưng rồi đột nhiên nhận ra bản thân đặc biệt cảm thấy thiếu tự nhiên để hỏi Wind một câu như vậy.
Thực ra mà nói thì, tôi kể cho Wind nghe về hầu như tất cả mọi thứ, từ nhỏ nhặt đến quan trọng.
Chỉ trừ những do dự có vẻ vô lí như thế với chính cậu ấy mà thôi.
.
Wind trở lại không báo trước vào một ngày đẹp trời, gửi cho tôi một tin nhắn, hỏi diễn đàn dạo này hoạt động thế nào. Tôi bật cười, bảo rằng anh phải rõ hơn em chứ, có nhiều thời gian hơn em mà, thực ra chỉ muốn cậu ấy giải thích rằng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì thế. Wind dường như luôn hiểu, cậu ấy bảo rằng gia đình có việc rất bận, không thể nhắn tin mỗi ngày. Nhưng rồi nán lại, viết thêm rằng.
“Với cả thực ra, anh rất muốn nói với em, nhưng lại không có lí do gì cả, nên mới phải lôi việc diễn đàn vào.”
.
Thật ra khi một người nhận ra tình cảm thật của mình, có rất nhiều cách phản ứng. Có người chấp nhận và cố gắng vì nó, nhưng cũng có người chối bỏ. Nhưng tôi không thuộc kiểu nào. Tôi có hai lựa chọn, song thực ra lại không hề có đủ can đảm để chọn lấy một trong hai. Thất bại trong mối quan hệ với Tuấn vẫn luôn là một thứ ám ảnh vô hình, dù gần một năm đã trôi qua, và vài phần hoài niệm cũng trở nên mờ nhạt. Nhưng từ tận sâu bên trong, tôi biết mình vẫn chưa quên được hình ảnh cũ. Chàng trai có mái tóc hơi rối, sống mũi cao, nụ cười ấm áp và đôi mắt sáng ngời. Và tôi rốt cuộc vẫn luôn luẩn quẩn trong một mối quan hệ cũ, một người cũ, và thật khó khăn đểmở lòng, để chấp nhận rằng mình cần phải bắt đầu lại từ một điều gì. Nhưng tôi không thể kể điều đó với Wind. Nếu không, hẳn cậu ấy đã cho tôi một vài lời khuyên thật tốt, giúp tôi có thể vượt qua nỗi sợ hãi về việc phải thay đổi, phải làm lại từ đầu.
Khi tôi nhận ra bản thân lại lặp lại thói quen đợi tin nhắn của Wind mỗi buổi chiều, như những ngày Tuấn còn ở lại, tôi thực sự đã rất hoảng loạn, dù cảm giác thật mơhồ. Tôi không biết phải làm thế nào để chấp nhận thứ tình cảm này, nhưng cũng không muốn buông bỏ. Bởi Wind, không biết từ lúc nào đã trở nên quan trọng đến không ngờ. Wind là người lắng nghe và chia sẻ cùng tôi, dù thật lòng mà nói, chúng tôi chưa bao giờ đủ để được gọi ” là gì ” của nhau cả. Mối quan hệ có phần điên rồ và rối loạn. Nhưng tôi yêu, đồng thời trân trọng. Nhờ đó tôi có thể mỉm cười mỗi ngày, và, quên đi Tuấn theo một cách nhẹ nhàng nhất.
Và Wind, cũng không rõ từ lúc nào đã len lỏi như một cơn gió vào thật sâu.
Phải rồi, gió.
Cậu ấy là một cơn gió.
Wind tựa như là gió.
Rất nhẹ, thoảng qua.
Nhưng đủ xoa dịu mọi nỗi đau. Cũng đủ để lấy lại những gì đã mất.
Và Wind, không phải là Tuấn.
.
Nhưng phải chăng, cũng như là nắng.
Liệu người ta có thể giữ mãi trong tay một cơn gió được hay không?
.
Những ngày sau này, chúng tôi vẫn tiếp tục nói với nhau. Wind vẫn lắng nghe tôi đều đặn. Mỗi lúc cậu ấy mệt hay nhớ nhà, tôi chưa bao giờ quên nói lời động viên. Mọi thứcứ bình thản trôi qua như vậy, như mối quan hệ của chúng tôi. Không có sóng gió hay bất kì biến cố nào. Chỉ có điều, Wind thảng hoặc bất ngờ biến mất, khoảng thời gian tuy không dài nhưng đủ làm tôi phải lo lắng và tự xoay quanh những câu hỏi rằng, liệu cậu ấy đang ở đâu, và đã xảy ra chuyện gì. Và vào những thời điểm đó, khi không có Wind ở bên cạnh, tôi thực sự đã nhớ cậu ấy. Tôi biết mình thật điên khi nuôi dưỡng thứ tình cảm điên rồ đó, hầu như chắc chắn rồi sẽ chẳng đi đến đâu, nhưng tôi không thể can đảm để dừng lại. Tôi nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Wind đã lớn lên rất nhiều qua ngày tháng, chậm rãi tích lũy, chậm rãi trưởng thành, cũng như cậuấy yên lặng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống giản dị thường ngày. Có cảm giác rằng Wind lấp đầy mọi thứ. Tất cả những gì mà cậu ấy làm đều chạm tới thật sâu, thật sâu trong lòng tôi, len lỏi cùng những hơi ấm diệu kì. Wind thực sự đã trở thành một miền dịu dàng mà tôi sẽ không bao giờ muốn đánh mất, sẽ luôn muốn trở về bên cạnh sau một ngày mệt mỏi thật dài.
Hoặc chẳng cần phải là một ngày mệt mỏi thật dài.
Hoặc là tất cả mọi ngày.
.
Khi trào lưu khắc bút chì đã đi vào những giai đoạn cuối, tôi cũng quyết định rằng mình cần phải làm một cái trước khi công việc này ” hết thời “. Sau khi đem mười chiếc bút gỗ cùng một con dao dọc giấy về nhà và làm hỏng bốn cái đầu tiên, trên tay bị một vết đứt, cuối cùng tôi cũng hoàn thành chữ WIND của mình. Thật kì diệu là khi nghĩ đến việc sẽ làm cho ai, cậu ấy là người đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi. Sau cùng tôi khắc thêm được một cái nữa có chữ Phong Wind, viết một bức thư ngắn và ra bưu điện, gửi theo đường chuyển phát nhanh. Wind đã rất vui khi biết biết việc tôi làm, cậu ấy bảo rằng sẽ nói đó là quà của bạn gái và hỏi về đủ thứ, thời gian làm mất bao lâu, có khó lắm không, và ” Em có bị đứt tay không? “
Thật đã từng có lúc muốn từ bỏ, nhưng cậu ấy lại luôn để ý tới những điều nhỏ nhặt như vậy, lại luôn dịu dàng như vậy…
Có người hỏi tôi, vậy đã nhìn thấy Wind bao giờ chưa.
Tôi cười, lắc đầu.
Thực ra đã từng thấy ảnh cậu ấy, trong một lần hiếm hoi Wind chịu đặt hình mình làmảnh đại diện. Tôi thoáng thấy cái ảnh đó ngay từ lần đầu tiên vào trang cá nhân của cậu ấy để xem ngày sinh, nhưng chỉ mãi đến khi mối quan hệ của chúng tôi đã đi xa hơn mức tưởng tượng, tức là sau đó rất lâu, tôi mới quay trở lại để tìm bức ảnh. Hình chụp rất sát, chỉ thu được một nửa khuôn mặt và có lẽ đã qua photoshop, không quá rõ ràng. Nhưng đôi mắt của chàng trai trong ảnh rất đẹp, dường như tỏa ra hơi ấm từrất sâu bên trong. Tôi lưu ảnh vào thẻ nhớ, mang đi rửa, ít lâu sau bắt đầu vẽ lại tranh.
Có lẽ vì muốn giữ lấy cậu ấy thật chặt từ bên trong, lưu lại thật sâu hình ảnh chàng trai của gió.
Lưu lại thật sâu, thật sâu. Trở thành một phần không thể bỏ đi của tâm hồn.
Để kể cả khi một ngày nào đó cậu ấy có ra đi.
Thì tôi biết mình vẫn còn giữ lại được một phần của gió.
.
Và ngày ấy, cuối cùng vẫn phải đến. Đó là khoảng thời gian biến mất dài nhất của cậuấy vào một chuỗi ngày lặng gió không đẹp trời.
Tôi không nhận được tin nhắn nào của Wind nữa, và cậu ấy cũng không xuất hiện. Như thể một làn gió mỏng bay đi. Tôi vẫn kiên nhẫn đợi, nhưng không bao giờ còn nhận được hồi âm. Cậu ấy thực sự đã biến mất. Trên tường nhà Wind là một loạt lời nhắn của những cô gái đa phần tôi không quen. Cậu ấy thực sự được rất nhiều người yêu thích. Tôi vẫn hiểu điều đó, và Wind cũng đã từng nói với tôi. Nhưng nếu nhưtrước đây, tôi không bao giờ quan tâm đến việc họ viết cái gì, thì giờ đây mọi thứ đã hoàn toàn phải khác. Tôi hối hả tìm bình luận của Wind, hay chỉ là thông tin về cậu ấy thôi, nhưng tất cả đều vô vọng. Wind như thể đã bốc hơi, không để lại bất kì một vết tích nhỏ nào.
Tôi dần tuyệt vọng. Thời gian chậm chạp trôi qua như muốn hủy hoại dần mòn lòng can đảm và gieo lên nỗi sợ về tình cảm của Wind. Thứ lo sợ không thể diễn tả được bằng lời và khẽ trườn sâu, làm mỏi mệt dần trái tim non dại.
Nỗi sợ hãi. Nỗi đau. Cùng bắt đầu từ đó.
.
Một chiều Đông ảm đạm, điện thoại dồn dập đổ chuông. Tôi cảm được nó, lẳng lặng bật loa ngoài, nằm sõng xoài trên sàn nhà lạnh ngắt đượm mùi gỗ thông. Thanh âm phát ra trầm và mỏng.
“Em là Phương “
“Vâng.”
“Chị là chị gái của Phong.”
Nó đấy. Nỗi sợ hãi. Nỗi đau.
“Phong đang nằm viện. Ngày mai nó sẽ phẫu thuật. Thằng bé rất muốn nói chuyện với em.”
.
“Ung thư máu… em hiểu không? Thằng bé chẳng còn bao lâu nữa. Đừng để nó một mình, hãy nói gì đó với nó. Xin em…”
Nước mắt tôi chảy xuống. Nỗi đau.
3. Phong
Chỉ khi đứng cận kề bên ranh giới của sự sống và cái chết, có lẽ người ta mới cảm nhận được rằng, được sinh ra trên đời và được hít thở thật đáng giá đến nhường nào. Tôi đã từng mỏi mệt, từng điên loạn tới mức mong được chết đi, nhưng giờ đây, khi đứng trước cuộc phẫu thuật sống còn để giữ lấy sinh mạng của mình, đứng trước ngưỡng cửa của cái chết cận kề không thể tránh khỏi, cảm nhận về nỗi đau đớn, hơn bao giờhết, mới thực sự trở nên rõ ràng. Tôi nhìn những sợi dây truyền dịch nối dài vào cơthể mình, nhớ lại những tháng ngày trong quá khứ. Bản thân vốn chưa từng phải là người tốt, trừ khi là Wind của một ai đó, và trừ mỗi lúc trở về bên gia đình thân thuộc, tôi trở lại là Phong, con trai dịu dàng của ba mẹ, người luôn được yêu, tin tưởng và tựhào. Nhưng sẽ chẳng còn bao lâu nữa. Tôi hiểu rằng cuộc đời mình đã đi vào những ngày tháng cuối. Mẹ, dù tuyệt vọng, vẫn mong rằng bằng cuộc phẫu thuật có thể tiếp tục kéo dài sự sống cho con trai mình. Nhưng từ sâu thẳm bên trong, tôi hiểu hơn bất kì ai hết, rằng mọi thứ đang sắp sửa đi đến dấu chấm hết cuối cùng. Và, nếu còn có điều gì để tiếc, thì tôi chỉ hối hận rằng đã không dành đủ thời gian bên gia đình mình.
Và, đã bắt đầu yêu thương thực sự một ai đó khác quá muộn.
.
Phương gọi lúc một tiếng trước đây, có lẽ chị đã đưa số cho cô ấy. Tôi vừa phải tiêm thuốc giảm đau, nghiến răng giữ lấy điện thoại. Phương nói rất lẫn lộn, không thể hiểu rõ một điều gì. Cô ấy vừa khóc vừa bảo rằng vẫn còn muốn được gọi anh là Wind, vì thế không được chết, không được bỏ đi, nếu không sau này biết lấy ai nghe cô ấy càm ràm cáu giận. Tôi cảm nhận một nỗi đau tê dại dâng lên trong trái tim, siết chặt tay đểgiọng không lạc đi.
“Anh ổn, đừng lo cho anh. Còn em sao rồi? Kể cho anh nghe.”
Cô ấy sững lại một khoảng khắc, rồi khóc òa lên, rồi gọi tôi là Phong, nức nở hỏi rằng tại sao lại không bảo với em, em đã rất tức giận anh, đã rất lo sợ, đã rất nhớ anh. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống ướt đẫm chiếc gối kê. Tôi cố kìm nỗi đau bóp nghẹt, nghe tiếng rạn vỡ từ sâu thẳm trái tim.
“Anh vẫn còn ở đây mà. Sau cuộc phẫu thuật, nếu còn có thể, anh nhất định sẽ gọi cho em.”
Cô ấy nghe như nghẹn lại.
“Nếu sau này anh không thể tiếp tục nghe em được nữa.. “
Nước mắt tôi tiếp tục rơi.
“Em phải sống thật tốt, nghe không?”
Anh phải sống thật tốt và vui vẻ đấy nhé.
“Không được nhớ đến anh nữa. Quên Wind đi. Và đừng mãi luẩn quẩn trong quá khứcủa em. Dù có đẹp đến đâu thì em vẫn phải làm lại, vì nó mãi chỉ là quá khứ thôi. Không được sợ hãi, em phải can đảm lên. Phải biết học cả cách quên đi nữa.”
“Rồi đến một lúc nào đó, sẽ có người thay cho anh..”
“Phương, thật vui vì đã biết em. Cảm ơn vì tất cả.”
“Anh phải cúp máy đây.”
.
“Gửi ba, mẹ và chị.
Con không biết phải nói gì cả đâu. Sau này mọi người vẫn phải sống thật hạnh phúc đấy nhé, như những lúc cả nhà mình ở bên nhau vậy. À, em đã sửa lại cho chị máy nghe nhạc rồi, em đặt ở tủ tường. Sau này đừng có làm hỏng nữa đấy.
Yêu cả nhà,
Phong”
” Gửi Phương.
Vốn không muốn em biết chuyện này, nhưng cuối cùng chị anh vẫn làm phiền. Sau này vẫn phải vui vẻ và nhớ lời anh, được không? Sống cả cho hiện tại nữa, đừng đểbản thân phải tự mãi dằn vặt như thế. Nếu em không làm được, anh sẽ không yên tâm chút nào.
Anh tin ở em, nhé? Bởi vì em là một cô gái can đảm, anh hiểu mà.
Anh sẽ rất nhớ em.
Wind”
4. Vĩ thanh
Wind đã không bao giờ tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật cuối cùng ấy.
Hạnh phúc như con diều, khi dây ở trong tay bạn, bạn có thể đưa nó bay rất rất cao. Nhưng khi dây đã đứt, bạn sẽ không có cách nào khống chế được.
Cậu ấy ra đi vô cùng bình thản vào một ngày cuối Đông.
Tôi và Wind bắt đầu cùng nhau cũng là vào một ngày mùa Đông đầy sương mù nhưvậy, khiến cho dường như việc người kia bước vào thế giới của tôi mới chỉ là câu chuyện của ngày hôm qua.
Tôi đã chưa bao giờ khóc và đau nhiều đến thế.
.
Rốt cuộc thì, tôi vẫn không thể giữ mãi một cơn gió trong tay.
Nhưng có là sao đâu, khi mà cậu ấy từ thời điểm bắt đầu bước vào cuộc đời tôi cho đến lúc ra đi..
Đều…
Nhẹ nhàng như cơn gió… ?
.
Cậu phải hạnh phúc đấy nhé.
Tạm biệt, Wind..
I’m still there, every where. I’m the dust, in the WIND
I’m the star in the northern sky.
I never stay any where. I’m the WIND in the tree
Would you wait for me forever?
Would you wait for me forever?
Will you wait for me forever?
I will wait for you forever.
M.G~08.11.2013

Miriam Ghi
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments:

Post a Comment