Ngày thứ 730.
“The highway won’t hold you tonight
The highway don’t know you’re alive
The highway don’t care if you’re all alone
But I do, I do…”
Tiếng nhạc chuông cuộc điện thoại gọi tới báo cho nó rằng trời đã sáng bảnh. Thành phố nắng rực rỡ và thôi thúc. Tám giờ bốn lăm phút rồi. Diệp ưỡn mình vươn vai, đạp tung chăn, mắt nhắm tịt, hít một hơi thật sâu. Ngáp một cái chào buổi sáng, mắt nhắm mắt mở, nó đưa đôi chân nhỏ kiễng cao kéo tấm rèm và ngắm nhìn. Buổi sáng ở Nice đẹp, bầu không khí dễ chịu, bờ biển French Riviera trải dài với những con sóng trắng xoá vỗ về dịu dàng, làn nước trong suốt. Nó thích sự lãng mạn, thư thái của thành phố bờ biển Đông Nam nước Pháp này, đến mức suýt quên khuấy đi rằng chiếc điện thoại lăn lóc ở góc giường vẫn đang đổ chuông bài Highway Don’t Care.
- Dậy chưa?
- Hey.. Vừa mới dậy.
- Đi đâu?
- Tuỳ.
- 20 phút nữa, Massena, okey?
…
Massena Café hôm nay bỗng vắng tanh, khác hẳn với vẻ tấp nập khách ra vào như mọi khi. Mike ngồi đó một mình, đôi tay xoay ly cà phê lạnh, đôi mắt nâu chăm chú không rời những bông hồng Pháp được bó xinh xắn đặt bên cạnh mình. Les jours comme ça vang lên với giọng hát Celine Dion đầy mê hoặc.
- Hey boy! Tớ đã đến! – Cái vỗ vai của con bé khiến Mike hơi giật mình.
- Sớm 5 phút.
Mike mỉm cười trước cái nháy mắt tinh nghịch của nó. Khi Mike cười, khoé miệng thánh thiện và đôi mắt sáng long lanh như nước hồ mùa Xuân. Đã có lúc, nó phải thừa nhận, trí nhớ của nó rất tệ, tệ một cách quá đáng, ấy vậy, nó vẫn có thể cam đoan rằng, nó đều có thể mỉm cười mỗi khi trông thấy nụ cười và ánh mắt ấy từ xa. Tuy vậy, Mike rất ít khi cười. “Hôm nay đặc biệt thế..”
- Bonjour Cadencia! Vẫn loại cũ chị nhé! – Con bé giơ tay với chị nhân viên đã quen mặt.
Thành phố đẹp rực rỡ với nắng. Ở ngoài phố nhưng vẫn ngang bướng không chịu đứng im, nắng xuyên qua ô cửa kính tinh nghịch đòi chạy vào Massena Café, nhẹ nhàng rót mật lên những đoá hồng Pháp đẹp dịu dàng được đặt trên bàn, cạnh khung cửa sổ. Những đoá hoa cánh dày, kiêu sa và quý phái, màu sắc hoa với hương thơm ngào ngạt làm đắm say, sức mạnh ngây ngất lòng người.
- Của tớ??
- Tặng cậu.
- Lí do?
- Hỏi thừa. Thói quen thôi.
- Ờ, việc này là việc phải làm nên không cám ơn..
- Ở trong có một lá thiệp đấy, vài dòng thôi nhưng về đừng vô ý vứt đi là được, đen đá của cậu đến rồi kìa!
Ngày thứ 01.
Những ngày đầu ở Pháp không được an lành cho lắm đối với một cô gái khó thích nghi. Hai tháng trước, Diệp quyết định bảo lưu kết quả ở trường để sang Pháp theo học ngành Truyền thông. Nó chưa thể quen với sự khác nhau của múi giờ, Mọi sự đổi thay trong cuộc sống đến cùng lúc, cộng với tâm trạng cô đơn và nhớ nhà đã tạo nên trạng thái tâm lý rất không ổn.
Gỉang đường chật kín sinh viên, số lượng nữ gấp 6, 7 lần số lượng nam, họ đa phần là sinh viên Pháp, Châu Á nhìn mãi mới thấy được 3, 4 người. Sau khi nhận được tờ phiếu ghi vị trí chỗ ngồi từ bàn giáo viên, Diệp vừa đặt cuốn sách dày cộp và cả tá bút bi xuống bàn, đang ngồi nghĩ xem nó có nên tự giặt đồ thay vì đem tới tiệm giặt công cộng để tiết kiệm thêm một khoản không, bỗng người ngồi bên cất tiếng:
- Hey girl, tôi đang thắc mắc tại sao cậu không thấy phiền khi đem nhiều bút?
Diệp ngoảnh đầu, một chàng trai Châu Á đang nhìn nó và đống bút hùng hậu. Cho rằng mình phải thực hiện phép lịch sự tối thiểu, nó đáp:
- Oh, mình sẽ cột chúng lại thành một bó bút cho dễ cầm –Diệp khẽ cười- You’re making fun of me.
- Không, ấn tượng thật. Cậu khiến tôi cảm thấy nó không hề đủ chút nào. – Anh chàng Á Đông giơ lên chiếc bút bi duy nhất trong tay mình.
Thầy giáo già bước vào với bộ râu rậm rạp, Diệp tủm tỉm khi tưởng tượng ra bộ râu đó thật giống một chú Koala đầy lông lá đang ôm lấy khuôn mặt ông. Đặt cuốn vở của mình lên bàn, nó vô tình khiến cả đống bút của nó rơi xuống, tung toé mỗi chiếc một hướng.
- Ôi!
Nó khẽ kêu. Giảng đường ở đây được bố trí với những dãy bàn san sát nhau, mỗi bậc một dãy bàn, muốn đi ra đi vào đã vô cùng khó, đã thế đống bút của nó còn rơi xuống bậc dưới lại càng không thể ra nhặt được. “Xui xẻo….’’
Một bàn tay từ từ di chuyển một chiếc bút bi ở vị trí khác trên mặt bàn lại gần cuốn vở của Diệp.
-Còn cậu thì sao?- Diệp ngạc nhiên.
-That’s okay. Tôi chỉ nghe giảng thôi.- Người ngồi bên cạnh gật đầu, đôi mắt vẫn hướng về phía thầy đang thao thao bất tuyệt – Tôi tên Mike.
Ngày thứ 30.
Hoàng hôn. Khu thành cổ là một trong những nơi đẹp nhất ở Nice, với những con đường nhỏ hẹp. Các ngôi nhà ở đây được xây dựng san sát nhau, tạo cảm giác gần gũi, thân mật và ấm cúng.Chiều nào Diệp cũng ra đó, chờ mặt trời xuống. Chống một tay lên thành hướng mắt ra phía biển, Diệp mong được như triền cát kia, thèm được biển ôm vào lòng, thèm được thủ thỉ kể chuyện với biển. Xa xa, tiếng sóng vội vã xô vào bờ. Người trên biển vội vã quay về, không để ý gì đến Diệp. Ai ai cũng vội vã. Tại sao con người ta sinh ra lúc nào cũng vội vã như thế?. Yêu thương vội, rời xa nhau cũng vội.
Mối tình đầu kết thúc trong lạnh lẽo và đắng ngắt. Chia tay không lí do, Phong bỏ nó đi du học không lời từ biệt. Một thời gian dài. Nó vẫn đợi chờ một cái gì đó từ anh, đợi mãi chẳng thấy, cứ xa vời, cứ chông chênh, nghiêng ngả. Nó để mình trôi theo thời gian. Ướt sũng nước mắt và gương mặt lúc nào cũng hanh hao. Cuộc sống của nó bắt đầu thay đổi. Nó bắt đầu nhuộm đỏ mái tóc và mặc những chiếc váy ngắn loè loẹt. Nó nhét tất cả những gì thuộc về Phong vào một cái hộp đen, thắt nơ trắng và nhét xuống gậm giường, nhét tất cả kí ức về anh vào một thư mục máy tính và đặt mật mã. Nó cuối cùng cũng chịu nghe lời bố mẹ, bay sang Pháp du học, theo đuổi một nền giáo dục tiên tiến. Nó không muốn ném hết những thứ về anh đi vì nó không muốn phủ nhận thứ tình cảm chân thành nó đã từng dành cho anh, nó chờ đến khi, nó vĩnh viễn quên được anh, mọi thứ sẽ tự biến mất trong tiềm thức. Ấy vậy mà, nó nhớ anh. Nhiều lúc nó nhớ anh đến phát điên được. Mỗi lần nhớ anh, nó lại cảm thấy khó thở, tim nhức nhối và đau bụng. Nó thấy mình thật ngu ngốc khi cứ đau đáu trong lòng nỗi nhớ cho người không còn yêu mình. Mọi chuyện sẽ qua. Nó biết. Thời gian sẽ chữa lành tất cả. Nó biết. Nhưng…
Có lần, Diệp mơ thấy anh và nó cùng đứng trên một mỏm đá cao. Sóng biển vỗ vào vách đá tung bọt trắng xoá. Anh hôn lên trán rồi bế nó, nhìn nó với ánh mắt lãng mạn đẹp đến mê mẩn. Anh dịu dàng nói: “Anh yêu em” rồi đột nhiên thả nó xuống biển sâu, nó ngỡ ngàng chới với quằn quại quẫy đạp, sau cũng ngấm nước mặn rồi chìm hẳn. Đến đây, nó bừng tỉnh trong nước mắt giàn giụa ướt đẫm gối….
- Khi nỗi nhớ quá đầy, nó trào ra, thật thừa thãi, chúng ta sẽ chẳng biết đổ đi đâu cả. Sẽ không có ai nhận lấy.
Diệp ngước lên tìm giọng nói quen. Mike không nhìn nó, cậu ta đang đứng đó, mắt nhìn xuống vài hòn sỏi dưới chân, nghịch ngợm.
- Cấm đoán bản thân nhung nhớ ai đó là điều ngu ngốc. – Diệp bướng bỉnh đáp trả, trong lòng thấy khó chịu vì có người nhìn thấu tâm trạng mình.
- Sẽ là ngu ngốc hơn khi ngộ nhận nỗi nhớ là tình yêu.
- …
- Nhiều người vẫn cứ lầm tưởng tình yêu là một thói quen. Thật ngớ ngẩn. Tình yêu là cảm xúc, nỗi nhớ mới là thói quen.
Mike ngồi xuống bên cạnh Diệp. Mặt trời đã xuống từ lâu, chỉ còn những cơn sóng vỗ về không ngừng nghỉ. Thành phố biển đã lên đèn rạng rỡ với đủ các màu sắc nhộn nhịp. Đêm ở Nice rạng ngời với những mặt tiền rực rỡ màu pastel bao quanh cảng biển đầy các du thuyền. Đường bờ biển bằng phẳng dịu dàng trải dài đến những khu rừng trập trùng bóng tối cô đơn. Mùi gió biển lượn lờ qua từng nhịp thở.
“I can not go to the ocean
I can not drive the street at night
I can not wake up in the morning
Without you on my mind…”
Trên đời, thói quen khó từ bỏ nhất chính là nỗi nhớ.
Ngày thứ 730
“Nhóc!
Không biết có đặc biệt chút nào với cậu, nếu tớ nói rằng hôm nay là tròn 2 năm chúng ta quen nhau?
Để xem, tuần sau dành một buổi tản bộ Promenade des Anglais được không?. Có cả hội chợ bên Cours Saleya nữa, hoặc đi xem phim..? Cho cậu toàn quyền quyết định.
Mike.”
Gấp lại lá thiệp xinh xắn, Diệp ôm bó hồng Pháp trước ngực, tận hương hương thơm ngọt ngào đầy say mê. Đã hai năm rồi. Có một lúc, con người ta phải biết sợ thời gian. Tháng năm không vôi, nhưng sự thật là nó chẳng bao giờ ngừng trôi cả. Hai năm qua, Mike gần như kéo nó ra khỏi những ngày tháng ướt nhẹp nước mắt vì chiếc gai nhọn trong quá khứ làm xước xác trái tim. Mike rất ít nói, cũng rất ít cười. Nhưng ở Mike có một thứ gì đó khiến Diệp rất muốn lại gần, thứ gì đó.. Rất nóng, ấm áp, và vững chãi. Không hiểu bằng cách nào, ánh nhìn của Mike về phía nó gần như xuyên thấu tất cả, cũng không hiểu vì sao, Mike biết được mối tình cũ của nó, cũng chẳng rõ tại sao, Mike luôn đến bên nó vào những lúc nó cần nhất. Nó không rõ thứ tình cảm nó dành cho Mike là gì, có hơn bạn bè hay không, chỉ biết Mike có thể kìm hãm những điên loạn trong nó, biết cách kích thích nó và đôi lúc có thể khiến nó phát điên lên. Nó cũng không rõ tình cảm Mike dành cho nó ra sao, định hình như thế nào. Tưởng như vẫn là bạn thân, có đôi lúc, Diệp gần như ngờ rằng Mike thích nó. Nhưng rồi nó lại phủ nhận, bởi vì… cũng không hẳn.
-Cậu muốn làm tâm điểm của sự chú ý à? – Nó tỏ vẻ khó chịu.
-Nếu mình và cậu không nói chuyện, không đi chung với nhau thì bọn họ cũng nghĩ chúng ta là một cặp, cứ để cho bọn họ thoả mãn trí tò mò vô lý của mình.
Trong số những chàng trai trong lớp Diệp, Mike gần như nổi bật nhất. Gương mặt điển hình của chàng trai Thái Lan. Đôi mắt sâu, cặp lông mày rậm, sống mũi cao thanh thoát thêm chút phong trần, mái tóc hơi rối của Mike khiến cho đám con gái trong lớp mê mẩn. Việc Mike thân thiết với Diệp vô tình khiến con bé hứng vô số viên đạn phi vun vút từ những con mắt đố kị của hội con gái. Chỉ có Mike và nó hiểu rằng, hai đứa chỉ dừng ở mức bạn thân, thế mà cả lớp nhìn hai đứa với ánh mắt như nói ngầm với nhau rằng : “Mike và con bé đó là một cặp đấy”.
-Ê. Có phải cậu thích tớ rồi không hả Diệp?
- Thật ngớ ngẩn.
- Đừng trợn mắt thế chứ. Hay là tớ thích cậu mất rồi nhỉ?
- …??
-Đồ ngốc, thế cũng tin được à!! Haha. Thân quá rồi, sao yêu được.
-Ừ, chơi thân rồi lúc yêu nhau nhạt toẹt…Này, đừng nhìn tớ như vậy chứ!! Cậu chết chắc rồi!!
Ngày thứ 735.
Đóng cửa phòng lại, thả chiếc balo xuống giường, Diệp thấy tức ngực. Có cái gì nặng rất nặng, đè lên trái tim nó. Gần như ngạt thở. Nước mắt, tưởng đã cạn khô. Giờ bỗng lại rơi vội vã. Toàn thân nó nóng ran, đôi bàn tay nhỏ run lẩy bẩy. Nó. Vừa gặp lại anh.
….
Lúc chiều, Mike đạp xe chở nó lượn lờ khu thành cổ.
-Mike, tớ thèm kem quá.
– Giữ xe nhé, ngồi yên đấy, tí nữa tớ quay lại.
– Hí hí…
Diệp ngồi yên sau xe, hai tay buông thõng, lẩm nhẩm lời bài That is Love của Tokyo Square, vừa giậm chân theo nhịp, đôi mắt nhìn ra biển vô tư lự. Gió biển French Riviera lùa qua mái tóc đỏ được cắt bằng của nó, bay lững lờ trong gió. Nó không để ý rằng, có một cơn gió khác đang đứng trước mặt nó, nhìn nó với đôi mắt kinh ngạc.
Phong.
Qúa bất ngờ, Diệp không tin nổi vào mắt mình, toàn thân cứng đờ. Người đang đứng trước mặt. Người đã khiến nó đau khổ nhường nào, nó đã từng khóc cạn nước mắt trong đêm vì ngủ thành ba bốn giấc thì cơn mê man nào cũng có anh, đã mất hai năm ở Pháp vật lộn với quá khứ để học cách quên đi anh, để vượt qua..
Vậy mà giờ đây, Phong, vẫn dáng hình bụi bặm ấy, đang đứng ngay trước mặt nó, đôi mắt anh đỏ quạch. Khoé miệng run run. Dường như anh còn xúc động hơn cả nó.
-Em..
-Chào anh, lâu không gặp, nhìn anh gầy đi đấy.
-Diệp, sao em lại ở đây? Em sang đây từ bao giờ?
- Từ khi tôi học được cách một mình chịu đựng những điều xảy ra không lí do.
-Anh xin lỗi. Là tại anh ích kỉ. Hai năm qua, anh…rất nhớ em.
…
Từ bên kia đường, Mike đứng sững, trên tay vẫn cầm 2 hộp kem cacao toả hơi lạnh tê tái, nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt. Chết lặng.
…
Ngày thứ 741.
Đạp xe đến chỗ hẹn với Phong, Diệp lo lắng đến mức không biết rằng đôi bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ. Một tuần nay, nó mất liên lạc được với Mike. Vắng mặt trên lớp, số điện thoại không liên lạc được, Twitter trống không, tìm đến nhà thì bạn cùng nhà báo rằng Mike đã chuyển đi. Diệp không hiểu lí do tại sao, một tuần qua nó đã gần như phát điên. Lục tung cả thành phố những nơi Mike hay đến, nó đều chỉ nhận được sự thất vọng. Nó không tin rằng Mike lại bỏ nó mà đi không một lời như vậy, ít ra, hai năm qua chẳng nhẽ, chẳng nhẽ một chữ bạn thân Mike cũng không dành cho nó?. Vậy mà nó đã từng mơ tưởng đến thứ tình cảm trên cả tình bạn, vậy đấy.
Ngày hôm đó gặp lại Phong trên phố, anh xơ xác và ủ rũ. Anh xin được tha thứ, anh nói rằng ngày đó anh nói lời chia tay không một lí do, là vì nếu Diệp biết được anh sẽ đi Pháp du học, anh sợ Diệp sẽ không thể chờ anh, anh sẽ không thể dứt khoát để quyết định ra đi. Và anh không biết rằng, Diệp đã từng đau khổ như thế nào, trái tim nó đã từng đau đớn, từng tím tái, rồi cuối cùng tưởng như nguội lạnh với những suy nghĩ về anh. Nó vẫn cố cười với anh, nụ cười chủ định để cho anh thấy nó vẫn khoẻ và rất ổn khi anh hao mòn và luỵ lạc như thế. Và anh cũng không biết rằng, sự trở lại của anh, khiến tất cả những cơn bão lòng, những đêm nhớ anh đến cồn cào nó đã từng nén lại một góc suốt hai năm qua, giờ đây cứ thế trào ra. Diệp vẫn ngỡ, Mike đã kéo nó thoát ra khỏi được quá khứ, hoá ra không hề. Đến giờ gặp lại, nó thấy mình vẫn thổn thức như những ngày đầu anh vừa bỏ đi. Vì, dù không muốn thừa nhận nhưng.. nó vẫn nhớ anh. Không sao quên được anh, nhưng những câu nói của nó, từng câu nhả ra đắng ngắt và lãnh cảm.. Dường như anh cũng nhớ nó rất nhiều, Diệp không thể tin được có ngày này, Phong … đang cầu xin tình cảm của nó. Rồi nó quay sang bên kia đường, Mike đang đứng sững đó…nhìn nó và Phong, Phong hướng mắt theo hướng nhìn của nó, anh chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt như chết lặng.
Ngày hôm nay, anh hẹn gặp Diệp tại Massena. “Anh muốn gặp em nói chuyện.”
Bước vào Massena, nó đã thấy anh ngồi ở góc trong cùng bên cạnh cửa sổ-vị trí mà Mike vẫn thường chống tay ngồi ngắm đường phố Nice, đợi những giọt Piano chầm chậm rơi xuống từ chiếc Piano đã cũ kỹ và đợi nó vào mỗi buổi chiều ngập nắng. Nó đang rất lo cho Mike. Nhìn thấy Phong, Diệp càng nhớ Mike hơn bao giờ hết… Bỗng, Cadencia-Chị nhân viên trong quán đã quen mặt Diệp, gọi lại. Bằng cái nhìn e ngại, Cadencia nói với nó:
-Diệp đúng không, Mike nhờ chị chuyển bó hồng Pháp và lá thư này cho em.
Nó ôm bó hồng Pháp từ Cadencia vào lòng, từng đoá hồng toả mùi hương đặc trưng nồng nàn, nửa như quyến luyến, nửa vỗ về.
“ Diệp!
Tớ tự tin đến mức đã cho rằng chính tớ kéo được cậu thoát ra khỏi quá khứ. Hai năm qua, có lẽ cậu cũng cảm nhận được. Diệp bây giờ xinh đẹp, đáng yêu, tự tin và quan trọng là kiên cường hơn Diệp của hai năm trước rất nhiều. Nhưng lúc tớ chứng kiến ánh mắt cậu khi gặp lại Phong, tớ nhận ra mình thất bại, thất bại thảm hại. Đây là lỗi của tớ, là sai lầm của tớ. Tớ cho rằng chỉ cần tớ cố gắng sẽ khiến cậu thay đổi. Cậu chưa thể quên được anh ấy, tớ biết. Đó là điều tớ không thể phủ nhận khi thấy cách cậu nhìn Phong. Cậu không còn yêu Phong, nhưng vẫn sẽ đau khổ vì anh ấy. Người khác có thể kéo cậu đứng dậy, nhưng cái gì quá phụ thuộc vào người khác cũng đều không bền vững, Diệp à. Đứng rồi ngã. Cậu phải tự học cách đứng lên sau mọi chuyện.
Có thể cậu không biết, nhưng tớ cũng phải học cách tự vực mình dậy. Hai năm qua, tớ đã tìm đến cậu, vì muốn kéo cậu dậy, nhưng phần nào cũng vì muốn nhờ đó mà kéo cả bản thân tớ đứng dậy cùng cậu. Tớ cũng đã từng đau khổ, rất đau khổ. Tớ và bạn gái cũ chia tay cách đây hai năm. Tớ không ghét bỏ cô ấy đã chia tay với tớ để đến với một người đàn ông chững tuổi giàu có. Mấy ngày sau đó, cô ấy ra đi trong một vụ tai nạn. Tớ từng luỵ lạc, từng nhớ, có lúc nhớ gì không biết, chỉ biết là đang nhớ, rất rất nhớ cô ấy. Người độc miệng bảo cô ấy vì ham giàu theo đại gia nên chết thảm là đáng. Tớ mặc kệ, không muốn trách gì cả, tớ thương cô ấy và đau lòng lắm. Dù không còn yêu nhưng nỗi nhớ mối tình cũ vẫn đau đáu chẳng dứt nổi. Hai năm. Tớ đã ngỡ mình vượt qua được, nhưng khi nhìn thấy cậu và anh ấy, tớ nhận ra nếu là tớ đang đứng ở vị trí của cậu, tớ cũng sẽ như cậu thôi. Chưa thể quên được nhau. Cả tớ và cậu.
Chúng ta còn trẻ, còn rất trẻ. Trên đường đời phía trước còn có thể gặp vô số biến cố lớn hơn rất nhiều. Ở đâu đó, tớ từng đọc được rằng: Cuộc sống giống như khi ta đóng một vở kịch, bất cứ lúc nào, chúng ta cũng có thể bị đạo diễn thay vai, bị viết lại kịch bản, bị đẩy vào bi kịch lớn hơn những bi kịch từng trải qua. Những chuyện như vậy mà đã không vượt qua nổi, thì làm sao về sau có thể trụ vững và bước tiếp được?.
Tớ sẽ về nước một tháng. Ngày kia là giỗ của cô ấy. Tớ muốn ở một mình và tĩnh tâm lại. Ám ảnh của quá khứ, không phải là không vượt qua được. Ai đó bảo thời gian sẽ xoa dịu tất cả, không đúng!. Chỉ chờ thời gian thôi chưa đủ, bản thân mình phải tự vượt qua, không thể trốn tránh được nữa. Có những lúc, để vượt qua nỗi đau, con người ta không phải cần lạnh lùng hơn mà cần được yêu thương nhiều hơn.
Nhưng cậu thực sự không còn yêu Phong nữa, tớ biết điều đó. Và tớ không đến nỗi ngốc để chẳng thể nhận ra rằng, tớ thích cậu. Cậu cũng vậy phải không Diệp?. Tớ hiểu, hai chúng ta đã cố trốn tránh cảm xúc thật của nhau. Giờ tớ sẽ không trốn tránh nữa. Câu nói quan trọng đó, tớ xin lỗi vì đã nói qua mấy dòng ngắn ngủi này, hẹn một ngày nắng ở Massena, tớ sẽ nói trực tiếp với cậu.
Mike.”
Phong đi tới níu lấy cánh tay nó. Nó ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh. Nước mắt ầng ẫng che đi cả một vùng trời, mênh mông. Anh đưa hai bàn tay mình áp lên má nó, nhìn nó nửa dịu dàng nửa khó hiểu, đôi bàn tay lạnh ngắt. Nó gỡ bàn tay của anh ra, mỉm cười:
-Phong à, chúng ta đã cũ kỹ trong nhau.
-Dương Cầm-
0 comments:
Post a Comment